Trong buổi giao lưu với người yêu toán vào đầu tháng 07-2011 tại Huế, GS Châu khuyên các học sinh phải dành thời gian để đọc sách vở, văn chương; GS Ngô Bảo Châu nói : Lúc khó khăn chính là cơ hội nhìn lại mình".
GS Ngô Bảo Châu nói: “Đọc sách về khoa học xã hội - nhân văn giúp chúng ta rút ngắn khoảng cách với cuộc sống. Mỗi con người chúng ta chỉ có một cuộc sống, đọc sách giúp chúng ta sống thêm nhiều cuộc đời khác nhau. Khi bạn gặp một tình huống, một sự việc diễn ra với chính bản thân mình, bạn cũng không quá lạ lẫm và có được sự bình thản để vượt qua thử thách. Nhờ sách vở, chúng ta có cuộc sống bằng chiều dài của lịch sử nhân loại. Trước những thử thách và khó khăn chính là lúc bản thân mỗi con người có thời gian và cơ hội nhìn lại bản thân mình. Chúng ta cũng không thể loại bỏ ngay những thói xấu, nhược điểm của mình nhưng ít ra mình có ý thức để hạn chế nó”.
GS Châu cũng đã dành thời gian để nói về những ứng dụng của toán học trong thực tế cuộc sống, như ứng dụng lý thuyết số trong việc chuyển khoản tiền mặt, sử dụng thẻ ATM...
Nguồn : Tuổi Trẻ Online
Showing posts with label cơ hội. Show all posts
Showing posts with label cơ hội. Show all posts
Saturday, 16 July 2011
Friday, 8 July 2011
Ba thứ không bao giờ quay trở lại
Chuyện kể rằng ngày nảy ngày nay có một chàng hoàng tử rất đẹp trai, nhưng không may chàng ta bị một bà phù thủy phù phép nên mỗi năm chàng hoàng tử chỉ nói được một từ duy nhất. Vì thế chàng rất buồn vì không nói chuyện được với ai.
Và cũng như mọi câu chuyện cổ tích, có hoàng tử thì sẽ có một nàng công chúa. Nàng cũng sống trong lâu đài nọ, nàng xinh đẹp vô cùng, đẹp như những nàng công chúa trong truyện cổ tích. Và thế là chuyện gì xảy ra các bạn cũng có thể đoán được, hoàng tử đem lòng yêu nàng công chúa.
Nhưng oái oăm thay, chàng không nói được, mỗi năm chàng chỉ có cơ hội thốt lên một tiếng và phải im lặng cả năm. Làm thế nào để tỏ tình đây? Chàng suy nghĩ và quyết định rằng hay là ta im lặng trong 3 năm để được nói với nàng 3 từ: I LOVE YOU!
Và chàng ta bắt đầu chờ đợi, 3 năm trôi qua. Thời gian cũng đã đến, nhưng chàng chợt nhận ra rằng nói với nàng 3 từ đó chẳng có tác dụng gì, thế là chàng nghĩ hay là ta tiếp tục chờ đợi thêm 5 năm nữa để nói với nàng thêm 5 từ nữa: “EM LÀM VỢ ANH NHÉ!”.
Chàng ta tiếp tục chờ đợi... Thời gian trôi qua...
Tám năm trôi qua kể từ ngày chàng quyết định chờ đợi, 8 năm trong im lặng để được nói với nàng một câu duy nhất. Và rồi cái ngày định mệnh đó cũng đã tới, nàng công chúa vẫn xinh đẹp như ngày nào. Nàng đang đứng trên lan can sân thượng của tòa lâu đài, miệng lẩm nhẩm hát có vẻ rất yêu đời.
Chàng hoàng tử tiến tới trước mặt nàng, quỳ xuống, cầm lấy bàn tay nàng nhìn sâu vào mắt nàng và thốt lên 8 tiếng yêu thương: “I LOVE YOU, EM LÀM VỢ ANH NHÉ???".
Bạn có biết chuyện gì xảy ra không? Như mọi chuyện cổ tích ngày xưa thì có lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc có hậu là chàng hoàng tử sẽ cưới công chúa và lời nguyền được hóa giải. Nhưng câu chuyện cổ tích này không kết thúc như thế.
Nàng công chúa sau khi nghe xong vẻ mặt rất ngạc nhiên. Nàng từ từ rút từ lỗ tai mình 2 cái tai nghe của chiếc headphone và hỏi lại: “ANH NÓI GÌ CƠ, EM NGHE KHÔNG RÕ?”.
Câu chuyện kết thúc ở đây, số phận hoàng tử như thế nào cũng không biết nữa. nhưng từ câu chuyện này chúng ta có thể rút ra một bài học: Có 3 thứ trên đời này đã đi qua không bao giờ trở lại:
1. Thời gian đã qua không bao giờ trở lại.
2. Lời nói đã nói ra khó có cơ hội để nói lần nữa.
3. Hãy chớp lấy cơ hội vì cơ hội chỉ có một lần.
Và cũng như mọi câu chuyện cổ tích, có hoàng tử thì sẽ có một nàng công chúa. Nàng cũng sống trong lâu đài nọ, nàng xinh đẹp vô cùng, đẹp như những nàng công chúa trong truyện cổ tích. Và thế là chuyện gì xảy ra các bạn cũng có thể đoán được, hoàng tử đem lòng yêu nàng công chúa.
Nhưng oái oăm thay, chàng không nói được, mỗi năm chàng chỉ có cơ hội thốt lên một tiếng và phải im lặng cả năm. Làm thế nào để tỏ tình đây? Chàng suy nghĩ và quyết định rằng hay là ta im lặng trong 3 năm để được nói với nàng 3 từ: I LOVE YOU!
Và chàng ta bắt đầu chờ đợi, 3 năm trôi qua. Thời gian cũng đã đến, nhưng chàng chợt nhận ra rằng nói với nàng 3 từ đó chẳng có tác dụng gì, thế là chàng nghĩ hay là ta tiếp tục chờ đợi thêm 5 năm nữa để nói với nàng thêm 5 từ nữa: “EM LÀM VỢ ANH NHÉ!”.
Chàng ta tiếp tục chờ đợi... Thời gian trôi qua...
Tám năm trôi qua kể từ ngày chàng quyết định chờ đợi, 8 năm trong im lặng để được nói với nàng một câu duy nhất. Và rồi cái ngày định mệnh đó cũng đã tới, nàng công chúa vẫn xinh đẹp như ngày nào. Nàng đang đứng trên lan can sân thượng của tòa lâu đài, miệng lẩm nhẩm hát có vẻ rất yêu đời.
Chàng hoàng tử tiến tới trước mặt nàng, quỳ xuống, cầm lấy bàn tay nàng nhìn sâu vào mắt nàng và thốt lên 8 tiếng yêu thương: “I LOVE YOU, EM LÀM VỢ ANH NHÉ???".
Bạn có biết chuyện gì xảy ra không? Như mọi chuyện cổ tích ngày xưa thì có lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc có hậu là chàng hoàng tử sẽ cưới công chúa và lời nguyền được hóa giải. Nhưng câu chuyện cổ tích này không kết thúc như thế.
Nàng công chúa sau khi nghe xong vẻ mặt rất ngạc nhiên. Nàng từ từ rút từ lỗ tai mình 2 cái tai nghe của chiếc headphone và hỏi lại: “ANH NÓI GÌ CƠ, EM NGHE KHÔNG RÕ?”.
Câu chuyện kết thúc ở đây, số phận hoàng tử như thế nào cũng không biết nữa. nhưng từ câu chuyện này chúng ta có thể rút ra một bài học: Có 3 thứ trên đời này đã đi qua không bao giờ trở lại:
1. Thời gian đã qua không bao giờ trở lại.
2. Lời nói đã nói ra khó có cơ hội để nói lần nữa.
3. Hãy chớp lấy cơ hội vì cơ hội chỉ có một lần.
Wednesday, 29 June 2011
Biến thách thức thành cơ hội
Mọi điều “tồi tệ” đều có thể trở thành một cái gì đó “tốt đẹp”. Những trở ngại, thách thức có thể xoay chuyển và điều chỉnh lại trở thành những trải nghiệm học hỏi.
Hồi còn học cấp hai tôi có một cô giáo sống rất mực lạc quan. Cô ấy luôn suy nghĩ tích cực về mọi điều và việc này khiến tôi phát cáu vì khi ấy tôi chỉ là một thiếu niên. Cô thường giải thích với chúng tôi rằng mọi điều “tồi tệ” đều có thể trở thành một cái gì đó “tốt đẹp”. Những trở ngại, thách thức có thể xoay chuyển và điều chỉnh lại trở thành những trải nghiệm học hỏi. Theo cô ấy, ngay cả một trái tim bị tổn thương vì tình yêu sau khi chia tay cũng có thể được coi như một sự chuẩn bị để hiểu rõ hơn những gì ta thực sự mong muốn ở một người bạn. Và nếu chúng tôi phải chật vật với các môn học ở trường thì đó chính là những thách thức bản thân và những cơ hội để chiến thắng nghịch cảnh.
Hồi đó tôi đã rất khó chịu khi nghe những lời như vậy. Nhưng nay, khi đã trưởng thành và trở thành cha mẹ của những đứa trẻ (vốn sống rất lạc quan và suy nghĩ tích cực), tôi nhận ra cô giáo mình ngày xưa đã hoàn toàn đúng.
Thật không may khi trong cuộc sống, đôi lúc việc sa ngã lại quá dễ dàng. Chúng ta bị mắc bẫy trong chính những cách nghĩ chẳng giúp ích được gì và không hề lành mạnh với bản thân ta. Tất cả chúng ta hẳn đã nghe nói về chuyện “chiếc cốc đầy một nửa” và “chiếc cốc rỗng một nửa”.
Không phải những sự kiện nảy sinh trong cuộc sống biến bạn thành ra như thế nào mà chính cách hành xử của bạn với những sự kiện ấy sẽ bộc lộ tính cách thực sự của bạn. Khi trưởng thành tôi hiểu ra rằng cách cảm nhận và những ứng xử mang tính xúc cảm của ta với những tác động bên ngoài chính là các lựa chọn. Cảm xúc là các lựa chọn. Ở một góc độ nào đó, tôi thấy điều này là một phát hiện và nó giúp tôi được giải phóng. Tôi có thể tự mình quyết định chọn cách nổi nóng hay không nổi nóng. Tôi có thể chọn cách tỏ ra sợ hãi hay không sợ hãi. Tôi có thể chọn cách thất vọng hay không thất vọng với những điều tôi không thể tự kiểm soát.
Việc thay đổi những thói quen suy nghĩ đòi hỏi chúng ta phải thật chú tâm tới cách dùng ngôn ngữ. Thay vì cứ khuôn mọi thứ theo hướng tiêu cực như “tôi không muốn tỏ ra quá sợ hãi”, chúng ta có thể chuyển thành “tôi chọn cách tỏ ra dũng cảm”. Chúng ta sẽ có thể tự giúp mình tránh xa những điều xảy ra xung quanh mình.
Khi ta cố gắng biến những trở ngại thành cơ hội, điều chúng ta đang nỗ lực thực hiện sẽ thu hút nhiều điều chúng ta muốn hơn vào trong cuộc sống của mình. Nó thật đơn giản. Vậy thì tại sao lại không đáng để bạn bỏ bớt tính hoài nghi? Tại sao không đáng để giảm dần những thói quen chỉ làm ta trở nên trì trệ? Tôi cho rằng như vậy.
Tôi chỉ ước giá như mình học được bài học này sớm hơn. Nếu như thế, tôi sẽ không còn là một đứa trẻ tuyệt vọng hay bi quan mà được sống trọn vẹn với tất cả những khoảnh khắc của cuộc sống…
Đỗ Dương (Theo Freecontentarticles)
Hồi còn học cấp hai tôi có một cô giáo sống rất mực lạc quan. Cô ấy luôn suy nghĩ tích cực về mọi điều và việc này khiến tôi phát cáu vì khi ấy tôi chỉ là một thiếu niên. Cô thường giải thích với chúng tôi rằng mọi điều “tồi tệ” đều có thể trở thành một cái gì đó “tốt đẹp”. Những trở ngại, thách thức có thể xoay chuyển và điều chỉnh lại trở thành những trải nghiệm học hỏi. Theo cô ấy, ngay cả một trái tim bị tổn thương vì tình yêu sau khi chia tay cũng có thể được coi như một sự chuẩn bị để hiểu rõ hơn những gì ta thực sự mong muốn ở một người bạn. Và nếu chúng tôi phải chật vật với các môn học ở trường thì đó chính là những thách thức bản thân và những cơ hội để chiến thắng nghịch cảnh.
Hồi đó tôi đã rất khó chịu khi nghe những lời như vậy. Nhưng nay, khi đã trưởng thành và trở thành cha mẹ của những đứa trẻ (vốn sống rất lạc quan và suy nghĩ tích cực), tôi nhận ra cô giáo mình ngày xưa đã hoàn toàn đúng.
Thật không may khi trong cuộc sống, đôi lúc việc sa ngã lại quá dễ dàng. Chúng ta bị mắc bẫy trong chính những cách nghĩ chẳng giúp ích được gì và không hề lành mạnh với bản thân ta. Tất cả chúng ta hẳn đã nghe nói về chuyện “chiếc cốc đầy một nửa” và “chiếc cốc rỗng một nửa”.
Không phải những sự kiện nảy sinh trong cuộc sống biến bạn thành ra như thế nào mà chính cách hành xử của bạn với những sự kiện ấy sẽ bộc lộ tính cách thực sự của bạn. Khi trưởng thành tôi hiểu ra rằng cách cảm nhận và những ứng xử mang tính xúc cảm của ta với những tác động bên ngoài chính là các lựa chọn. Cảm xúc là các lựa chọn. Ở một góc độ nào đó, tôi thấy điều này là một phát hiện và nó giúp tôi được giải phóng. Tôi có thể tự mình quyết định chọn cách nổi nóng hay không nổi nóng. Tôi có thể chọn cách tỏ ra sợ hãi hay không sợ hãi. Tôi có thể chọn cách thất vọng hay không thất vọng với những điều tôi không thể tự kiểm soát.
Việc thay đổi những thói quen suy nghĩ đòi hỏi chúng ta phải thật chú tâm tới cách dùng ngôn ngữ. Thay vì cứ khuôn mọi thứ theo hướng tiêu cực như “tôi không muốn tỏ ra quá sợ hãi”, chúng ta có thể chuyển thành “tôi chọn cách tỏ ra dũng cảm”. Chúng ta sẽ có thể tự giúp mình tránh xa những điều xảy ra xung quanh mình.
Khi ta cố gắng biến những trở ngại thành cơ hội, điều chúng ta đang nỗ lực thực hiện sẽ thu hút nhiều điều chúng ta muốn hơn vào trong cuộc sống của mình. Nó thật đơn giản. Vậy thì tại sao lại không đáng để bạn bỏ bớt tính hoài nghi? Tại sao không đáng để giảm dần những thói quen chỉ làm ta trở nên trì trệ? Tôi cho rằng như vậy.
Tôi chỉ ước giá như mình học được bài học này sớm hơn. Nếu như thế, tôi sẽ không còn là một đứa trẻ tuyệt vọng hay bi quan mà được sống trọn vẹn với tất cả những khoảnh khắc của cuộc sống…
Đỗ Dương (Theo Freecontentarticles)
Subscribe to:
Posts (Atom)